Kể về chuyện “hiểu mình”
- Truc Nguyen
- 6 thg 4
- 4 phút đọc
Đã cập nhật: 21 thg 4
Những ngày gần đây là những ngày xa xỉ nhất trong 26 năm cuộc đời mà mình từng có. Mình có những buổi sáng tĩnh lặng và yên bình. Mình ngắm, cảm nhận vẻ đẹp của hoàng hôn, bình minh và những ngôi sao trên bầu trời. Mình cũng có những ngày làm việc, học tập rất khuya và căng thẳng. Tất cả những điều đó đều là lựa chọn của mình và chúng không tự nhiên mà đến. Mình gọi đó là kết quả của hành trình hiểu mình và nỗ lực vì những điều phù hợp với bản thân.

Đau để trưởng thành?
Mình sinh ra và lớn lên bằng sự tự do tuyệt đối mà ba mẹ dành cho. Mình được lựa chọn những điều mình thích như quần áo, giày dép, trường học, ngành học,… Mình được tự ra quyết định và được tin tưởng tuyệt đối trong mọi việc lớn nhỏ của cuộc đời. Theo năm tháng, mức độ độc lập đó chỉ có “tăng level” mà không giảm qua những biến cố của gia đình.
Mình cũng từng là con nhà người ta trong truyền thuyết. Mình sống tự lập trong khi ba mẹ đi làm ăn xa, mình sắp xếp cuộc sống ngăn nắp và luôn đạt thứ hạng cao trên trường.
Mình cũng cảm thấy rất tự hào về bản thân. Mình giống như nữ hoàng trong thế giới của mình. Mình đã nghĩ là mình sẽ lớn lên như vậy, với cảm giác này đến hết cuộc đời.
Năm 2017, mình lên Sài Gòn học tập và đó cũng là thời điểm mà thế giới hoàn hảo của mình rạn nứt. Mình sinh sống ở một thành phố sôi động, nhiều mối quan hệ và nhiều điều phải học hỏi. Để thích nghi và phát triển, mình buộc phải bước ra khỏi cái kén an toàn. Và đó là khoảnh khắc rất tồi tệ với mình.
Mình thường xuyên thấy lạc lõng, thấy mình không giống ai, thấy mình tệ hại. Mình ít khi nhận được thông cảm cho những lỗi lầm, mình thường xuyên bị chỉ trích và phán xét. Ở trường hoặc chốn đông người, mình thấy tay chân trống trải và mình ước có chiếc áo choàng tàng hình của Harry Potter để vẫn làm việc mà không ai để ý tới.
Thời điểm đó, mình rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra với mình. Mình làm rất nhiều mà càng làm, mình càng cảm thấy tổn thương vì những va chạm giữa mình và người khác, giữa mình và công việc, giữa mình và chính mình.
Có lúc, mình thấy đau đớn đến mức như muốn tan ra thành từng tế bào.
Can đảm sống và lắng nghe mình
Đại dịch Covid đã cho mình cơ hội để chiêm nghiệm nhiều hơn về chặng đường đã qua. Mình không tất bật vì công việc nữa. Mình dành thời gian nghĩ về những tổn thương, sống lại cảm giác khó chịu và nhìn thật sâu xem chuyện gì đã xảy ra.
Có những lúc, cảm giác tổn thương đó sống động đến mức như vừa diễn ra ngày hôm qua. Mình không ngăn cản chúng. Mình cho chúng đến với mình và cảm nhận chúng thật cẩn thận. Mình gọi tên cảm giác đó và rút ra bài học. Khi cảm thấy đủ, mình đặt cảm giác đó xuống và làm hòa với chúng.
Mỗi bài học rút ra thời điểm đó đều quý giá với mình. Mình chưa bao giờ cảm thấy thương và hiểu chính mình đến vậy.
Mình muốn xin lỗi bản thân và sống hòa bình với thế giới này.
Hiểu mình là một điều đáng để theo đuổi
Những hiểu biết mới về bản thân đã xoay chuyển cuộc sống của mình. Mình không lựa chọn vì thế giới bên ngoài nữa, mình lựa chọn vì những hiểu biết về bản thân. Mình từ chối những cơ hội, nói không với những điều không phù hợp. Mình nhìn vào thế giới bên trong nhiều hơn.
Hiểu biết sâu sắc về bản thân cho mình một cuộc sống khác hơn. Mình sống hòa bình với bản thân và hòa hợp với thế giới hơn trước. Mình có nhiều ngày vui và thấy được nhiều vẻ đẹp của cuộc sống.
Mình đã học được bài học về hiểu mình vài năm trước và mãi đến bây giờ, mình mới cảm nhận được trái ngọt mà chúng mang lại. Mình muốn viết bài viết này là để ôm bạn, nếu bạn đang trải qua hành trình đấu tranh với chính mình rất vất vả; để chúc mừng bạn, nếu bạn đang rất hạnh phúc vì đạt được thành tựu trên hành trình hiểu mình; để cho bạn một góc nhìn, nếu bạn không biết làm gì để rút bài học sau những tổn thương.
Hành trình hiểu mình là hành trình rất thú vị và đáng để theo đuổi. Mình cũng đang đi trên hành trình này để tìm những khám phá mới. Chúc bạn và mình sẽ có thật nhiều thành tựu trên hành trình này nhé!
Truc Nguyen Writer
コメント