top of page

Giờ này không đi ngủ mà viết cái gì thế

  • Ảnh của tác giả: Truc Nguyen
    Truc Nguyen
  • 25 thg 10, 2024
  • 5 phút đọc

Đã cập nhật: 7 thg 12, 2024

Mình nhìn ra cửa sổ, thấy trời tờ mờ sáng, nhìn lại cái đồng hồ trên máy tính, biết là ngày mới đã đến. Kể ra, từ cái thời mình ôn thi đại học đến nay, thì cũng chưa có lúc nào mình chủ động overnight như giờ, dù đôi lúc deadline cũng dí dữ thần.


Nhớ hồi đầu năm nay, mình đứng giữa nhà, ểnh ngực, nghênh mặt đầy quyết tâm, nói với ba mẹ từng chữ một, chắc như đinh đóng cột: Năm nay con năm cuối, ba mẹ chỉ cần lo cho con học phí mỗi năm nay thôi, phí sinh hoạt con tự lo. Vài tháng sau, con tốt nghiệp, con sẽ gửi tiền về nuôi ba mẹ. Mẹ mình cười tủm tỉm hạnh phúc, vì con bé ngày nào còn chạy theo xin mẹ tiền hàng, nay lại biết nghĩ cho ba mẹ đến vậy. Ba lạnh lùng nhưng trông ba rất tự hào về con gái. Còn mình thì tự tin ngập tràn, thêm cái biểu cảm tự hào của ba mẹ, khiến mình như bay trên chín tầng mây.


Thế nhưng, đâu có ai bay mãi trên bầu trời mà không đáp xuống. Mình bay chắc lâu và xa quá, nên đáp xuống cũng rất đau. Mình đáp xuống bằng 3 môn chuyên ngành, khóa luận tốt nghiêp, kì thực tập và làm việc kiếm sống - với cái tuyên ngôn đầy khẩu khí với ba mẹ.


Mình học 3 môn khó nuốt nhất vào cái thời dịch Covid, cái thời mà người người nhà nhà học online. Bình thường mình học trên lớp thì mắt đã dí vào nhau rồi, khi học online mình được đưa vào giấc ngủ êm ái với lời ru là lời giảng của Thầy Cô. Trong cái khó ló cái khôn, mình quyết định record bài giảng của Thầy Cô để xem sau. Và nếu bạn cũng học online, cũng record thì bạn hiểu chuyện gì sẽ xảy ra rồi đó. Mình không xem lại...


Thế nhưng, mình hiểu được tầm quan trọng của mấy môn chuyên ngành này, nên đã lần mò trên mạng để học cho qua 3 môn khó nhằng đó. Và cũng nhờ vậy mà mình cũng góp nhặt thêm một ít đam mê cho chuyên ngành mình đang học.


Rồi ngày này qua ngày nọ, đợt dịch đầu tiên cũng tạm lắng xuống. Mình lên Sài Gòn vừa ôn thi những môn còn lại, vừa tham gia các hoạt động bên câu lạc bộ. Trong khi đó, bạn bè mình đã bắt đầu đi thực tập, còn mình một phần vì bận, phần vì mình cũng hơi ỉ lại rằng sau khi hoàn tất công việc bên câu lạc bộ, mình đi thực tập cũng không muộn, làm khóa luận và ra trường. Thế nhưng, cuộc sống lại cho mình thêm một vố nữa để mình thức tỉnh.


Đợt dịch Covid thứ 2 lại đến. Các công ty ngừng tuyển dụng. Mình không tìm được chỗ thực tập. Ngành mình học thị trường lao động rất nhỏ so với nhiều ngành kinh tế khác. Mình đã gửi CV gần như là toàn bộ công ty trong ngành. Mặc cho công ty có nhu cầu tuyển thực tập sinh hay không. Mình nỗ lực tìm kiếm cơ hội dù tình hình hiện tại của mình khá bế tắc. Sau mọi nỗ lực, mình nhận được chủ yếu là mail từ chối nhận thực tập sinh do tình hình dịch bệnh hoặc sự im lặng tuyệt đối.


Khoảng thời gian đó, mình chán nản, thất vọng và tự trách về bản thân rất nhiều. Thế nhưng, mình không dám tâm sự nhiều với bạn bè và người thân vì mình sợ họ lo lắng. Trong lúc không có gì để làm và không có sức để làm gì, mình bắt đầu lại những sở thích xưa ơi là xưa. Mình bắt đầu coi lại phim Naruto. Bạn có tin được không, qua mỗi tập phim tinh thần mình lạc quan và tốt hơn hẳn. Mình tự hỏi:”Tại sao một nhân vật hư cấu như Naruto còn không bao giờ từ bỏ khi gặp khó khăn, còn mình có gia đình yêu thương, bạn bè tin tưởng mà lại từ bỏ với chỉ với vài thử thách phía trước?


Cười thiệt tươi trước đã, khó khăn thì mình vượt qua sau

Mình bắt đầu lục lại hết những email từ chối mình lúc trước. Mình tìm hiểu từng công ty một, một cách cẩn thận. Và cuối cùng, mình tìm được công ty mà mình rất có cảm tình sau khi tìm hiểu thông tin trên mạng. Mình tiếp tục viết một email thuyết phục Công ty nhận mình thực tập bằng sự chân thành và lòng nhiệt huyết. Và kì tích xuất hiện, Công ty cho mình cơ hội phỏng vấn và mình được nhận sau đó. Mình đã thực tập tại đây, môi trường làm việc thân thiện và có nhiều cơ hội để mình phát triển. Mình vô cùng biết ơn vì cơ hội được thực tập giữa tình hình dịch bệnh làm mọi công ty đều gặp khó khăn về mọi mặt.


Mình nghĩ rằng bằng Đức tin, lòng kiên trì, “hỏa chí của làng Lá” mà mình đã tìm được cơ hội thực tập. Mình tin rằng trong cuộc sống của bạn, sẽ có nhiều lần bạn rơi vào hoàn cảnh giống như mình: tiến thoái lưỡng nan. Nhưng bạn hãy cố gắng, đừng bao giờ bỏ cuộc, và cầu nguyện cùng Đấng thiêng liêng của bạn, biết đâu sẽ có cánh cửa khác mở ra với bạn. Có thể, cánh cửa đó còn dẫn bạn đến con đường mới và thú vị hơn bạn nghĩ!


Còn nếu bạn chưa biết “hỏa chí của làng Lá” là gì, thì bạn xem phim Naruto đi nha! Mình không giải thích đâu, vì bạn phải tự trải nghiệm thì mới thấm hết được cái hay của câu nói!


Còn cái chuyện “tự lập” của mình cũng đau đầu lắm bạn à. Nhưng giờ thì mọi chuyện cũng tạm đâu vào đó. Nên mình cảm thấy nhẹ nhàng phần nào vì chưa làm ba mẹ thất vọng.


Thế nhưng, điều làm mình lại lao đao bây giờ là bài khóa luận chưa đâu vào đâu. Nhớ mấy ngày đầu, mình quyết tâm hừng hực sẽ có một công trình nghiên cứu làm chấn động toàn bộ ngành thẩm định giá. Nếu bạn đọc tới đây, xin bạn đừng cười mình, vì không ai đánh thuế giấc mơ mà. Và bây giờ, mình bắt tay vào thẩm định cái công ty bé tẻo teo. Coi như cái giấc mơ mình là cái bong bóng được thổi căng bay lơ lửng trên bầu trời rất đẹp. Nhưng khi gặp nắng gió, nó xì hơi và ọp ẹp. Điều đó đang là thực tế của mình.


Dù có là chiếc bong bóng ọp ẹp nhưng mình đang cố hết sức để nó tốt nhất có thể. Vì mình sẽ rất hối hận nếu chưa cố gắng hết mình. Liệu đời có giản đơn khi lựa chọn con đường đơn giản. Than thở sáng sớm của cô gái đang làm luận mà bế tắc….


Thứ 2 ngày 28 tháng 09 năm 2020

Comments


ĐĂNG KÝ NHẬN THÔNG BÁO BÀI VIẾT MỚI

Cảm ơn bạn đã đăng ký nhận bản tin bài viết của Trúc!

© 2035 by Closet Confidential. Powered and secured by Wix

bottom of page